Buôn
bán nô lệ là màn khởi xướng của người Bồ Đào Nha. Khi đó bọn thực dân châu Âu
xây dựng rất nhiều trang trại và các mỏ vàng ở châu Mỹ để khai thác tài nguyên
nơi đây.
Họ cưỡng ép người da đỏ ở đó lao động. Người da đỏ bị bắt buộc lao động một cách nặng nhọc và bị đối xử một cách tàn nhẫn, đã kịch liệt chống đối. Kết quả bị tàn sát rất thảm khốc. Các chủ trang trại và chủ mỏ cần rất nhiều lao động. Họ nghĩ đến người da đen châu Phi. Năm 1502 đợt nô lệ da đen đầu tiên đến đảo Xan-tô, Đô-mi-gô (thuộc Hai-ti) và bị ném về các trang trại. Từ đó việc buôn bán nô lệ ngày càng mở rộng.
Họ cưỡng ép người da đỏ ở đó lao động. Người da đỏ bị bắt buộc lao động một cách nặng nhọc và bị đối xử một cách tàn nhẫn, đã kịch liệt chống đối. Kết quả bị tàn sát rất thảm khốc. Các chủ trang trại và chủ mỏ cần rất nhiều lao động. Họ nghĩ đến người da đen châu Phi. Năm 1502 đợt nô lệ da đen đầu tiên đến đảo Xan-tô, Đô-mi-gô (thuộc Hai-ti) và bị ném về các trang trại. Từ đó việc buôn bán nô lệ ngày càng mở rộng.
Lúc
đầu, bọn thực dân tự mình tổ chức “đội săn người” để đi săn bắt nô lệ. Họ cướp
phá dọc bờ biển Tây Phi, công khai cướp bắt người. Nhưng đội săn người thường
bị người da đen trừng phạt. Bọn thực dân thay đổi phương thức, chúng dùng súng,
đạn, rượu ngọt, vải hoa và một số đồ chơi, hối lộ và câu kết với các tù trưởng
bộ lạc để họ tiến hành cuộc chiến tranh săn bắt nô lệ giữa các bộ lạc da đen
với nhau.
Sau mỗi cuộc chiến tranh, số nô lệ bắt được được đem bán, thế là nô
lệ trở thành chiến lợi phẩm của tù trưởng.
Những
chiến lợi phẩm này được đánh dấu nung đỏ, dưới sự xua đuổi bằng roi vọt, dẫn họ
tới bờ biển. Bọn thực dân mua những thanh niên nam nữ khoẻ mạnh, đem họ nhốt
vào những căn hầm trong các pháo đài buôn nô lệ ngay bờ biển, đợi tàu buôn đến,
các nô lệ chui ra khỏi hầm và bị lùa xuống tàu. Họ phải sống thời gian dài
trong các nhà tù di động đó, chịu đựng một chuyến đi biển đầy khổ ải.
Thuyền
đi trên biển nhiệt đới rất dài ngày, trong khoang thuyền phân và nước tiểu thải
ra bừa bãi, hôi thối không chịu nổi, đôi khi theo gió lan đi đến mấy cây số
trên mặt biển. Nô lệ phần lớn bị bệnh, ăn không no, không được uống nước ngọt,
hơi chống đối là bị đánh đập, giết hại. Hàng ngày đều có nô lệ chết đói, chết
khát, chết bệnh hoặc bị đánh chết, xác nô lệ bị quăng xuống biển.
Thuyền
buôn đến châu Mỹ, bọn nô lệ bị rao bán cho các chủ trang trại, chủ mỏ, sau đó
chất đầy hàng hoá do nô lệ làm ra chuyển về châu Âu. Thời bấy giờ, người ta gọi
thuyền buôn chất hàng hoá rẻ mạt sản xuất ở châu Âu chở sang châu Phi là “Xuất
chuyển”; đem nô lệ mua được ở châu Phi sang châu Mỹ là “Trung chuyển”; đem sản
vật do nô lệ mang về châu Âu là “Quy chuyển”. Trong hành trình vận chuyển tam
giác này, người nô lệ là hàng hoá thật sự quan trọng.
Có người dự tính, trong
hơn 300 năm từ thế kỷ XVI đến thế kỷ XIX, bọn thực dân châu Âu đã cướp từ châu
Phi 15 triệu người. Mỗi người đến châu Mỹ, có 4-5 người da đen bị chết trong
khi săn đuổi hoặc vận chuyển.
Nếu kể cả số người da đen bị đem đến châu Âu,
châu Đại Dương và các đảo ở Thái Bình Dương, châu Phi tổn thất khoảng 100 triệu
người. Buôn bán nô lệ tàn nhẫn mang lại sự giàu có kinh khủng cho bọn thực dân
châu Âu, đồng thời mang đến cho nhân dân châu Phi tai hoạ khủng khiếp.
sotechvn